Trong bài báo ấy, cậu học trò Lường Văn Đông đã ví tôi - cô giáo dạy Văn của em như người “kỹ sư tâm hồn”, người đã làm cho “tâm hồn” của một cậu học trò nhỏ thay đổi rất nhiều. “Sẽ chẳng có một chàng trai nhỏ bé nhưng luôn toát lên vẻ tươi vui yêu đời, một chàng trai ngày càng trưởng thành trong suy nghĩ và trong hành động như ngày hôm nay nếu như tôi không bị thu hút bởi cách truyền đạt kiến thức đầy hứng thú của cô... Bằng cách dạy của cô, tôi từ một cậu học trò nhút nhát đã dám mạnh dạn phát biểu, đưa ra ý kiến cá nhân. Từng ngày học qua đi tôi trau dồi cho mình khả năng nói trước lớp, tuy chưa thực sự tốt nhưng tôi biết rằng đó là sự tiến bộ rất lớn của một học sinh nhút nhát như tôi. Mỗi tiết học Văn là một sự trải nghiệm và khám phá. Khám phá ra những nét đẹp của văn học, những câu chuyện trong cuộc sống đời thường. Tôi nhận thấy một điều đặc biệt là, mỗi khi cả lớp áp lực căng thẳng bởi các bài kiểm tra, các kỳ thi thì giữa những bài giảng cô luôn có những câu chuyện, những bài học cuộc sống để qua đó mỗi bạn trong lớp rút ra bài học riêng cho mình và cố gắng hơn trong học tập. Thời học trò qua đi, nhờ cô mà tôi vững bước vào cánh cổng đại học với bao niềm tin và mơ ước, dù giờ đây tôi không còn được nghe những bài giảng của cô nữa nhưng trong tôi vẫn luôn ghi nhớ lời cô dạy dỗ khuyên nhủ...”.
Bài viết của em Đông khiến tôi suy nghĩ, trăn trở rất nhiều về cách dạy học môn Văn hiện nay. Làm cách nào để thu hút được học sinh? Làm sao bồi đắp nhiều hơn nữa cho các em tâm hồn trong sáng, thánh thiện, luôn hướng về ánh sáng của đạo đức, nhân văn? Những tình cảm nhân nghĩa, những giá trị chân, thiện, mĩ mà văn học hướng tới?
Tôi thầm hứa với em và các thế hệ học trò của mình sẽ cố gắng và cố gắng thật nhiều hơn nữa để luôn là điểm tựa, là niềm tin vững chắc cho các em để bồi đắp cái đẹp, cái thiện mà chúng ta hướng tới trong cuộc sống.