Đi chợ Tết

08:57 - Thứ Năm, 05/01/2017 Lượt xem: 7508 In bài viết
ĐBP - Hồi nhỏ, cứ vào những ngày cuối năm âm lịch, tôi hay theo mẹ đi chợ Tết. Thực ra mẹ chẳng thích cho tôi đi chợ, vì những ngày này mọi người buôn bán đông đúc, khách qua lại nườm nượp, mẹ sợ sơ ý sẽ lạc mất tôi. Nhưng ở nhà thì chẳng ai trông chừng, vả lại tôi có tật “mít ướt” mà chẳng có gì làm tôi nín khóc ngoài việc được bấu vạt áo mẹ lon ton đi ra chợ huyện.

Theo mẹ đi chợ Tết, tôi mới hiểu được chợ huyện không phải bé nhỏ như cái sân nhà mà tôi vẫn nghĩ. Nó to lớn hơn gấp mấy lần. Nhất là vào những ngày cuối năm, người người chen lấn nhau đến chợ huyện để vui chơi và mua sắm. Chợ Tết ngày xưa không có nhiều gian hàng trò chơi cho trẻ con như bây giờ. Xung quanh chợ chỉ lèo tèo vài người bán tò he, bóng bay và một ít món đồ chơi bằng nhựa. Trẻ con đi chợ thường được bố mẹ mua cho bóng bay vì tò he và đồ chơi nhựa đắt tiền hơn. Tôi cũng vậy, mỗi khi bước vào chợ là mẹ mua ngay cho tôi một quả bóng bay thật to để tôi ở yên sau lưng mẹ, không đòi quà bánh. Mẹ đi vài vòng quanh chợ, mua thật nhiều đồ để chuẩn bị cho những ngày Tết. Sau khi đã vét sạch túi tiền, mẹ dẫn tôi ra cổng chợ, không quên ghé quầy bánh canh, hủ tiếu hoặc bún riêu. Mẹ chỉ gọi một tô cho tôi, còn mẹ thì ngồi đó.

 

Đường từ chợ huyện về nhà tôi khoảng chừng 5 cây số nhưng tôi thấy chẳng xa chút nào. Mẹ thôi cõng tôi trên lưng mà tôi phải đi bộ, vì số lượng hàng hóa trên tay mẹ bây giờ còn nặng hơn cả tôi. Đi bên mẹ, nói cười cùng mẹ, dường như tôi quên mất thời gian và khoảng cách xa gần. Tối đến, mẹ vừa ngồi gói bánh tét vừa than nhức mỏi, vì cả ngày nay mẹ phải cõng tôi đi lòng vòng chợ. Ba bảo tôi đấm lưng cho mẹ, xem như là “trả công”. Tôi nhanh nhảu làm ngay, sẵn tiện ngồi chờ bánh tét được vớt ra khỏi nồi.

Thoắt đó đã hơn 20 năm. Giờ mẹ đã già, không khỏe khoắn như xưa nữa. Mẹ không còn đi chợ Tết mỗi khi xuân về. Nhưng năm nào cũng vậy, hễ sắp Tết là mẹ lại nhắc con cháu tranh thủ đi chợ mua đồ, trang hoàng nhà cửa. Dắt đứa con trai đi chợ Tết cuối năm, cũng trên con đường quê tre trúc xanh rì và những cây mai trở mình bung nụ, chợt tôi bồi hồi nhớ lại ngày mình còn để tóc “miểng vùa” trụi lủi. Bỗng dưng, thèm được mẹ cõng đi chợ Tết như ngày nào!

Quốc Hào
Bình luận
Back To Top