Truyện ngắn

Mùa hoa xoan

08:32 - Thứ Năm, 05/04/2018 Lượt xem: 6283 In bài viết
ĐBP - Dịu vừa bỏ chiếc cuốc khỏi vai, đặt gọn vào trong góc chuồng bò, cũng là lúc trong nhà vang lên những tiếng chửi rủa. Dịu đã quá quen với những tiếng chửi ấy, thậm chí trên cơ thể Dịu đã hằn những dấu vết của đồ vật trong nhà, từ cái máng điếu đã mẻ một phần ba, mảnh sành của chiếc bát ăn cơm lúc Dịu ngồi bên cạnh bón từng thìa cháo cho Mão. Những vết sẹo còn in hằn trên trán, ngay cạnh thái dương, nếu không có những lọn tóc xơ như rễ tre, hoặc là chiếc nón mê che đi, người ngoài liếc qua cũng dễ dàng nhận thấy.

***

Dịu không nhớ rõ ngày sinh của con Thiếp. Chỉ nhớ đó là một đêm tháng 4, trời rưng rức bởi những sợi gió mùa đông khô quặt. Gió đông tháng tư âm thầm vồ vập vào những căn buồng được che chắn bởi những tấm phên tre. Căn buồng mà ngày Dịu về, cha Mão nằm tê dại, nghe tiếng Mão ngày đêm mắng nhiếc, bới móc những quá khứ của ông mà dày vò. Dịu về, ngay cả chiếc giường hai vợ chồng nằm cũng bấp bênh, chỉ có độc manh chiếu mỏng lót dưới nạch giường.

 

Mùa đông về, căn buồng được che kín bằng phiến lá dừa bện chặt vào nhau, có khi Mão ra bãi tha ma trong hốc núi, tìm đâu được mấy phên gỗ đã chớm mục của những chiếc quan tài người ta mới sang cát mà mang về che chắn, nhưng cũng không đủ ngăn được tiếng ho của ông cụ.

Có những đêm hai vợ chồng Dịu đang nằm, bàn tay thô kệch quê mùa của Mão vừa chạm nhẹ vào hông, còn tay kia vụng về đưa lên bầu ngực thì tiếng ông cụ lại vọng lên từng cơn sùng sục, như muốn văng chút sức lực cuối cùng ra khỏi người. Mão huỳnh huỵch ngoi dậy, chui khỏi ra chiếc màn đơn, xộc thẳng vào trong căn buồng nơi ông cụ đang nằm, tiếng chửi rủa oàm oạp vang lên theo tiếng của những cái vỗ lưng rôm rốp.

Ðứa con đầu lòng chưa kịp chào đời thì cha Mão mất. Những tiếng ho sù sụ bắt đầu từ chập tối tưởng chừng không nguy hiểm lại chính là lý do duy nhất mang ông cụ đi xa. Cái chết của ông cụ chỉ có mình Liệu đau, vì với Mão, đó là sự trả giá nhẹ nhàng nhất mà ông trời dành cho cha của mình. Vì theo như những gì Mão kể, thì cái chết chẳng đáng gì so với tất cả mọi chuyện mà ông cụ đối xử với mẹ con anh. Nếu không vì lời cay độc của ông, nếu không vì những nghi ngờ của cha, có lẽ mẹ Mão sẽ không phải bỏ xứ mà đi, để rồi Mão không thể nhìn thấy bà suốt mấy chục năm qua. Hình ảnh mẹ với Mão chỉ hiện về khi ngoài vườn tím bung biêng những chùm hoa xoan mơn man nở, dưới cơn mưa còn trệu trạo rơi.

Dịu bị sảy thai trong một lần trượt chân khi bê thau ra bến sông giặt quần áo. Hôm đó Mão lên thị trấn đi bốc vác thuê cho chủ lò gạch. Người làng bắt gặp nên đưa Dịu về. Tối đó Mão về, trên chiếc ghi đông là cặp chân giò, kèm theo đó là trái đu đủ xanh, nghe đâu cho bà chửa ăn mấy món này thường xuyên thì sau này nuôi con khỏi lo thiếu sữa. Nào hay khi vừa về đến ngõ, nghe tiếng Dịu rên siết đau đớn trong buồng mà Mão tưởng như có hàng trăm viên gạch đổ xô vào người. Mão chạy vội vào trong nhà với vợ, đôi mắt đỏ hoe. Ðó là lần đầu tiên khi làm vợ chồng cùng nhau Dịu nghe Mão khóc.

***

Những lời dụ dỗ về một cuộc sống khá giả như một giấc mơ khiến Mão bị cuồng chân không dứt được ra. Những thân gỗ cổ thụ cường tráng hàng trăm năm trong khu rừng nguyên sinh bỗng chốc bị đốn hạ chỉ bằng vài chục nhát cưa của mấy gã đàn ông cao to vạm vỡ.

Vài ba lần về, Mão mang chút tiền bảo Dịu cất đi phòng thân lúc ốm đau, cùng lời hứa về chiếc giường thật đẹp và chắc chắn, để giấc ngủ của hai vợ chồng không có tiếng ọp ẹp mỗi lúc xoay người.

Những lần về của Mão ít dần, để những khát khao của đàn bà có khi trỗi dậy khiến Dịu thấy mình quạnh quẽ và cô đơn. Rồi chính những lúc như thế, Dịu thấy mình cần lắm một bàn tay, để có thể dìu Dịu đi qua những tháng năm hao mòn vì chờ đợi.

***

Gấm bước qua cuộc đời Dịu như một áng mây giữa trưa mùa hè oi bức. Ấy là khi Dịu thấy chán chường và mỏi mệt. Vì cũng cả hai năm qua Mão đi nhưng chẳng thấy chút tin tức gì. Có người cũng trong tốp trai làng đi vào rừng chung với Mão trở về trong hốt hoảng. Họ nói về những bóng ma trên rừng, tiếng loài thú dữ gầm gừ suốt đêm, thậm chí cả những trận đánh đập thập tử nhất sinh từ những tên chủ khát tiền khiến họ không thể nào trốn chạy.

Gấm mới về làng Vấn không lâu, nhưng ở Gấm có điều gì đó khiến Dịu cảm giác như mình đã thân thuộc từ lâu lắm. Một chàng kỹ sư thành phố mới ra trường, được cử về quê để hỗ trợ bà con thoát nghèo bằng những kỹ thuật tiên tiến, rửa đất mặn, lọc phèn chua. Gấm thường đến nhà từng người trong làng trò chuyện, động viên. Có khi giúp mọi người lợp lại chái bếp, trát lại chiếc máng lợn… Nào ngờ đâu những lần gặp, tiếp xúc ngắn ngủi trở thành duyên nợ, khiến Dịu bị cuốn vào vòng xoáy tình cảm của chàng kỹ sư nông nghiệp từ lúc nào.

Mão về, khi hai khuỷu chân đã bị tháo khớp, mọi di chuyển của Mão phải phụ thuộc vào đôi nạng gỗ. Từ một người đàn ông thân thể vạm vỡ nay chỉ còn lại một hình hài rúm ró, với những miếng da nhăn nheo bọc lấy bộ khung xương trơ trọi. Dịu còn không thể nhận ra đó là chồng của mình nếu như không nghe tiếng Mão cất lời, hệt như lúc Mão tỏ tình với Dịu vào đêm trăng mù mịt bên góc ao phía trước đình:

- Tui chẳng có gì ngoài tấm chân tình, Dịu có chịu làm vợ tui không?

***

Hai vợ chồng Dịu quấn quýt vào nhau, nước mắt ồ ạt tuôn bỗng ngưng bặt khi tiếng con Thiếp từ ngoài sân gọi vọng vào.

Chuỗi ngày tủi hổ, như sống trong địa ngục của Dịu bắt đầu từ giây phút ấy. Vậy là Dịu đã đúng, những lời bóng gió từ miệng lưỡi những con người ngoài kia dù đau, nhưng không thể nào hạ gục được ý chí cô, chỉ cần người thân yêu của mình, có thể chấp nhận thứ tha thì có hàng trăm, hàng nghìn những lời bàn tán ngoài kia cũng không làm Dịu đau đớn. Nhưng Dịu sai quá, khi nghĩ rằng khi tự mình nói ra, sẽ nhận về những cảm thông thay cho hơn 6 năm qua Dịu mỏi mòn chờ đợi.

Vậy rồi sau những tiếng chửi rủa trút lên đầu Dịu cũng nguôi ngoai, có thể là vì Mão chưa thể nào thôi hốt hoảng khi tai nạn ấy bất ngờ xảy đến với anh.

Mão hồi tưởng lại lúc những thân cây lim, cây cáu, cây sanh cường tráng đồng loạt lăn xuống, đè vào chân trong một ngày mưa trơn trượt. Cộng với hàng loạt đòn roi từ những tên tay sai trút vào người Mão khiến thần kinh anh thi thoảng lại có vấn đề. Ðể rồi có khi Mão trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nửa yêu thương nửa thù hận, như những lúc ngồi cạnh cha lúc ông ho chối chết, trong đầu Mão luôn nghĩ về những trận đòn roi cha trút lên người mẹ, những gầu múc nước, đôi dép cao su… tiện tay cha đều ném về phía mẹ. Lúc ấy miệng Mão như bị chi phối bởi lý trí, để thốt ra những lời chua cay, độc ác nhưng đôi bàn tay xoa cao mà nắn bóp, những chiếc vỗ người bôm bốp, nhịp nhàng dường như lại được chi phối bởi con tim, khi mà trong những cơn ho sù sụ kia, lúc nào cha cũng nhắc đến mẹ, rồi lại tự đấm ngực mình thùm thụp hối hận khiến Mão không khỏi bùi ngùi.

***

Mười mấy năm qua Dịu vẫn luôn chọn về cho cô những thiệt thòi, dù không thiếu những cơ hội để Dịu đi tìm Gấm. Bởi sau những mắng chửi, sau những đòn roi, Dịu vẫn thấy Mão nắm chặt bàn tay đấm ngực mình mà chất vấn. Dịu không biết Mão đang tự chất vấn bản thân anh điều gì, về cái chết của cha, hay vì những đòn roi Mão không thương tiếc, ném phăng về phía người phụ nữ đã dành cả thanh xuân để chờ đợi một người què quặt như anh trở về.

Ðể rồi đêm đêm khi trong những giấc ngủ mê man, chập chờn, Dịu rón rén đứng nhìn Mão từ xa, trong ánh trăng đêm đang hòa tan sắc tím bung biêng, từ những chùm hoa xoan, thoang thoảng mùi hương hăng hắc, Dịu vẫn nghe thấy tiếng Mão, chấp chới gọi tên mình…

Song Ninh
Bình luận
Back To Top