Truyện ngắn

Mệnh lệnh từ trái tim

08:41 - Thứ Năm, 08/11/2018 Lượt xem: 8486 In bài viết

ĐBP - Hơn 10 giờ đêm, cả doanh trại đã chìm vào giấc ngủ. Chỉ còn một số ít chiến sĩ làm nhiệm vụ canh gác ở những vị trí trọng yếu. Mọi người bỗng dưng choàng tỉnh sau một hồi còi báo động của Trung sĩ Toàn, người đảm nhiệm trực ban đại đội, cùng những mệnh lệnh đanh thép:

- Ðơn vị báo động hành quân di chuyển làm nhiệm vụ phòng chống lụt bão, tìm kiếm cứu nạn, giúp bà con địa bàn tỉnh Yên Bái. Theo lệnh của chỉ huy yêu cầu các đồng chí khẩn trương làm công tác chuẩn bị, đem theo quân tư trang cá nhân, cuốc, xẻng và trang bị theo biên chế, đúng 15 phút sau tập trung cơ động làm nhiệm vụ.

 

Một lát sau Ðại đội trưởng Mạnh đi dạo một vòng kiểm tra, đôn đốc các chiến sĩ làm công tác chuẩn bị. Nhưng anh không phải nhắc nhở bất cứ một ai vì bộ đội đã quá quen thuộc chuyện báo động vào ban đêm. Ðúng thời gian quy định các chiến sĩ đã tập trung đông đủ. Ðại đội trưởng Mạnh thông báo:

- Do ảnh hưởng hoàn lưu của cơn bão số 4, vừa qua trên địa bàn các tỉnh Tây Bắc có mưa rất to và kéo dài gây lũ ống, lũ quét, sạt lở đất rất nghiêm trọng. Ðơn vị ta được cấp trên giao nhiệm vụ giúp đỡ bà con huyện Văn Chấn, tỉnh Yên Bái. Theo thông báo của cấp trên, tình hình mưa lũ còn diễn biến phức tạp, hiện một số xã đang bị cô lập hoàn toàn. Ðặc biệt, phải di chuyển gấp một số bà con trong khu vực có nguy cơ sạt lở đất đến nơi an toàn. Việc này rất cấp bách, phải tiến hành ngay trong đêm nay, các đồng chí có quyết tâm không?

Dưới ánh điện mờ ảo, từ trong các hàng quân, những lời hô quyết tâm, quyết tâm, quyết tâm như làm vang dậy cả một vùng Trung Du yên tĩnh.

Khoảng hai tiếng sau, Mạnh đã chỉ huy đơn vị hành quân đến địa điểm làm nhiệm vụ. Mặc dù trong đêm tối mù mịt nhưng các chiến sĩ vẫn nhìn rõ cảnh tượng hoang tàn vì lũ ống, lũ quét gây ra. Nhiều người mất nhà cửa, tài sản; một số người còn bị lũ cuốn trôi chưa tìm được thi thể. Sự tàn phá của thiên tai thật khủng khiếp, như thể thời còn chiến tranh.

Sau ít phút làm việc rất khẩn trương với lãnh đạo cấp ủy, chính quyền địa phương, Ðại đội trưởng Mạnh phân công nhiệm vụ cụ thể cho từng trung đội, tiểu đội.

Tiểu đội 5 do Trung sĩ Quang làm tiểu đội trưởng được giao giúp đỡ bà con trong bản Tú, xã Sơn Lương. Tiểu đội có 9 người, tuy toàn dân thành phố nhưng qua huấn luyện và nhiều lần làm nhiệm vụ phòng chống lụt bão, tìm kiếm cứu nạn nên mọi người đều thành thạo công việc.

Trời tối như mực, mà mưa vẫn rả rích. Nhưng trước thông tin và đề nghị của ông trưởng bản cần phải di dời khẩn cấp một số hộ dân có nguy cơ bị sạt lở cao, các chiến sĩ của Tiểu đội 5 không quản ngại hiểm nguy, vất vả trắng đêm làm nhiệm vụ.

- Có hai hộ cần phải di dời trước là hộ ông Chiểu, bà Sa, tổ 1 và tổ 2 cùng cán bộ, đoàn thể của bản cơ động ngay giúp bà con. Trước mắt là đưa các cháu nhỏ, người già, phụ nữ đến nơi an toàn, sau đó mới di chuyển tài sản, vật chất, nhà cửa. Các đồng chí còn lại đi theo tôi. Nói rồi Quang thoăn thoắt bước đi, dáng anh khuất dần trong đêm tối.

- Dậy, cả nhà dậy để chuyển nhà, có bộ đội và dân quân đến giúp đây rồi, lời ông Chiểu luôn miệng thúc giục. Từ trên nhà sàn, giọng người phụ nữ nói nhát gừng vọng xuống nghe rõ mồn một:

- Tôi nói với ông rồi, không việc gì phải chuyển mà. Bao nhiêu năm nay nhà mình vẫn ở đây có làm sao đâu? Ðể thì là cái nhà, dỡ ra thì là đống củi.

- Nhưng tính mạng con người là trên hết, cán bộ nói rồi. Quả đồi sau nhà đã xuất hiện những vết nứt, mưa đã mấy ngày liền, nền đất đồi rất yếu, sạt lở bất kỳ lúc nào, nếu không di chuyển sẽ rất nguy hiểm, mất mạng như chơi - ông Chiểu phân trần.

- Thưa bác và toàn thể gia đình. Chúng cháu là bộ đội Sư đoàn Sông Lô. Ðược lệnh của thủ trưởng cấp trên, chúng cháu về đây giúp gia đình ta di chuyển đến nơi ở mới an toàn. Ðịa điểm đã được chính quyền địa phương lựa chọn, sắp xếp. Nhưng trước mắt phải di chuyển người ngay trong đêm nay, kẻo không sẽ nguy hiểm đến tính mạng cả gia đình ta. Không còn thời gian nhiều, gia đình ta nhanh chóng chuẩn bị những đồ dùng cần thiết nhất.

- Ðêm hôm mưa gió thế mà bộ đội vẫn đến lo cho dân đây này, cả nhà dậy, dậy ngay đi theo bộ đội. Nói rồi ông Chiểu thu dọn chăn màn và một vài đồ dùng thiết yếu từ trong góc nhà sàn.

- Bộ đội đến à. Nghe bộ đội phân tích có lý, có tình mình theo thôi, các con dậy để đi đến nơi ở mới cùng bộ đội và dân quân - vợ ông Chiểu giục các con.

- Không có thời gian nữa, tôi đề nghị đồng chí Phú và đồng chí Toàn cõng hai cháu nhỏ, các đồng chí còn lại mang vác hòm quần áo, đồ dùng thiết yếu đi theo cán bộ của bản, trước mắt đưa gia đình ông Chiểu đến ở tạm trong điểm trường mầm non của xã. Các đồng chí còn lại mang vác giúp gia đình xoong nồi và đồ dùng cần thiết khác. Nói xong Quang nhanh chóng đến khuân vác hòm và vài đồ dùng trên ngôi nhà sàn tuềnh toàng, cùng mọi người vội vã men theo con đường uốn lượn, trơn trượt gập gềnh để đến địa điểm mới.

Khoảng hơn một tiếng sau, Quang chỉ huy bộ đội quay lại nhà ông Chiểu để vận chuyển nốt một số đồ dùng còn lại. Nhưng các chiến sĩ đều giật mình, thảng thốt bởi trước mắt là hàng trăm khối đất đá phủ kín ngôi nhà của ông Chiểu.

- Thật là may mắn, anh em mình đã đến giúp gia đình đúng lúc. Không sao, còn người là còn tất cả. Thời tiết như ngày càng khắc nghiệt hơn với con người, binh nhất Phú chép miệng thở dài.

Hôm sau, tuy mưa đã tạnh nhưng nhiều nơi trong bản Tú còn ngổn ngang bùn, đất đá và cây cối gãy đổ. Mặc dù đã trắng đêm đưa dân đến nơi an toàn nhưng các chiến sĩ Tiểu đội 5 quyết tâm không nghỉ ngơi để cùng cán bộ và nhân dân địa phương dọn lũ. Trong điều kiện của vùng núi cao máy móc không có, giao thông đi lại khó khăn nên tất cả vẫn chỉ dùng sức người là chính. Không phải đôn đốc, nhắc nhở gì, các chiến sĩ miệt mài làm việc giúp dân như giúp chính những người thân của mình, quên cả thời gian trưa tối.

- Trưa nay “a trưởng” định chiêu đãi anh em gì đây. Phú “lỉnh” trêu đùa với Quang.

- Ờ nhỉ, thoáng cái đã hết buổi sáng. Anh em làm việc vất vả lẽ ra phải được ăn uống đầy đủ. Song trong hoàn cảnh, điều kiện thế này, trưa nay tôi mời các đồng chí dùng bữa bằng… lương khô và mì tôm. Các đồng chí thấy đấy, tuy chúng ta có vất vả, mệt nhọc, nhưng bà con vùng lũ còn gian truân hơn chúng ta nhiều. Nơi ăn chỗ ở đều thiếu thốn cả. Quang vừa dứt lời, Phú “lỉnh” nói ngay:

- Thưa “a trưởng”, nói cho vui thôi chứ việc này anh em trong tiểu đội biết cả rồi. Ăn lương khô hay mì tôm trừ bữa là chuyện thường xuyên trong tham gia phòng chống lụt bão của bộ đội Tây Bắc. Chả thế mà trước khi hành quân đi làm nhiệm vụ, trong ba lô các chiến sĩ mỗi người đều mang theo hàng chục phong lương khô.

Thế là trưa hôm ấy, các chiến sĩ Tiểu đội 5 đã tận dụng mọi địa hình, địa vật để dùng bữa. Người đứng, người ngồi nhưng vẫn chuyện trò rôm rả, mọi người đều thấy rất vui vì trong một buổi sáng làm được nhiều việc giúp bà con.

Thấy Ðại đội trưởng Mạnh đến, các chiến sĩ nhanh nhảu chào:

- Em mời thủ trưởng ăn... lương khô cùng với chúng em ạ.

Phú “lỉnh” nhanh chân đưa mời Mạnh miếng lương khô. Cầm miếng lương khô trên tay, Mạnh tự nhủ:

- Ăn lương khô có khi còn chắc dạ hơn bánh mì hoặc mì tôm các đồng chí nhỉ ?

- Vâng, thi thoảng được ăn bữa lương khô cũng thấy ngon thủ trưởng ạ. Mà đợt này lũ ống, lũ quét tàn phá thế này chắc phải dài dài mình mới về đơn vị - Một chiến sĩ nói.

- Chưa về được. Chỉ khi nào bà con các dân tộc nơi đây ổn định cuộc sống chúng ta mới yên tâm trở về đơn vị - Ðại đội trưởng nói chắc nịch như đinh đóng cột.

Ðào Duy Tuấn
Bình luận
Back To Top