Tản mạn

Nhà quê

08:59 - Thứ Năm, 09/04/2020 Lượt xem: 10407 In bài viết

ĐBP - Tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê yên tĩnh, có mùi ngai ngái của rạ rơm, có hương thơm của hoa chanh, hoa bưởi, có những đêm trăng ngồi ngắm chú cuội, có tiếng gà điểm canh mỗi buổi sáng bình minh…

Tôi yêu cái chất quê của quê hương mình, bởi ở đó tôi sống và lớn lên với thiên nhiên gần gũi. Không có tiếng ồn ào của khu công nghiệp, ít tiếng còi xe và không có nạn tắc đường. Những người bạn của tôi ở phố phường thường gọi tôi là đồ “nhà quê”, nhưng không sao bởi tôi đích thị là người nhà quê, vậy thì có gì đâu mà tự ái. Có thể ở thành phố các bạn tôi được tiếp cận nhiều với những phương tiện hiện đại, tiếp xúc được nhiều với những nền văn minh trong thời hội nhập. Còn tôi - một người nhà quê không có nghĩa là tôi sẽ bị lạc lõng với những sự tiến bộ văn minh của thời hiện đại. Có thể một ai đó nghĩ rằng, người nhà quê là quê mùa, cục mịch chẳng biết gì về thế giới văn minh nơi đô hội phố phường. Vậy thì họ đã nhầm! Người nhà quê bây giờ đã khác xưa. Với sự phát triển của cách mạng công nghệ số toàn cầu hóa đã san bằng cái khoảng cách giữa nông thôn với thành thị. Chính vì lẽ đó mà nhà quê đã trở thành nơi lý tưởng khiến nhiều người ở thành phố tìm đến. Chính vì vậy mà cái chất quê mãi mãi luôn ngự trị trong trái tim tôi. Bởi mỗi buổi sáng tôi được nhìn thấy ông mặt trời ló dạng tỏa ánh nắng ban mai dịu dàng và thân thiện mà ta thường gọi là ánh bình minh. Như vậy vẫn là chưa đủ, tiếng chim hót lanh lảnh gọi bạn tình mỗi sáng, không gian như rộng ra bởi những cánh đồng lúa đang thời kỳ trổ bông phảng phất làn hương thơm dịu nhẹ. Trên những con đường làng tiếng chân trâu, chân bò hòa lẫn với tiếng chân người đi làm đồng mỗi sáng, tạo nên một âm thanh sống động của một ngày mới bắt đầu. Hương bưởi, hương chanh trên tóc của những thiếu nữ đi làm đồng phảng phất trong gió. Những người nhà quê như chúng tôi được sống giữa thiên nhiên, hòa nhập cùng thiên nhiên, tận hưởng những gì mà thiên nhiên ban tặng nên con người cũng đậm chất thiên nhiên, bản chất cũng rất hồn nhiên và hào sảng. Người nhà quê sống với thiên nhiên theo quy luật cộng sinh biết bảo vệ thiên nhiên để cùng tồn tại và phát triển. Tạo nên một giá trị cuộc sống bằng tình làng nghĩa xóm, tối lửa tắt đèn có nhau. Mỗi bóng râm từ những gốc cây cổ thụ, đến mỗi con sông, con suối với làn nước trong xanh đã nói lên sự tinh khiết của môi trường sống ở vùng quê đáng được trân quý. Mỗi con cua, con cá… tất thảy đều được người quê đánh bắt một cách tự nhiên, đến những cọng rau hoang dã đều cung cấp cho người nhà quê một bữa cơm đạm bạc mà sạch không vấy bẩn các loại thuốc bảo vệ thực vật.

Tôi có một người bạn ở thành phố về chơi. Trưa hôm đó bữa cơm tôi đãi khách là con gà nuôi thả rong trong vườn với nắm lá giang hái từ bờ dậu là đã có được một nồi lẩu canh gà lá giang, cùng với một đĩa ngọn rau Lạc tiên luộc hái quanh bờ dậu, thêm một đĩa cà trồng sau vườn nướng lửa than chấm mắm tỏi ớt, ăn ngọt và bùi, cuối cùng là đĩa đậu cô ve tôi hái nơi vườn nhà. Tất cả đều là cây nhà lá vườn thực thụ. Bạn tôi trầm trồ khen: “Nhà quê các cậu cái gì cũng sẵn, rau hoa quả đều là sạch đúng nghĩa, ăn rất ngon mà ở thành phố mình muốn cũng không có được.

Tôi thích cuộc sống nhà quê bởi vì được hòa mình vào thiên nhiên với cỏ cây hoa lá và chính thiên nhiên hoang dã, đã dạy cho tôi sự tĩnh tại trong tâm hồn và cho tôi biết quý trọng con người và thiên nhiên hơn.

Hoàng Bích Hà
Bình luận
Back To Top