Tản văn

Mùa bão

09:38 - Thứ Bảy, 17/10/2020 Lượt xem: 9152 In bài viết

ĐBP - Hồi bé, tôi thích những ngày bão. Có lẽ đứa trẻ nào cũng vậy còn người lớn thì thắc thỏm như ngồi trên đống lửa. Mẹ đi chợ mua cân thịt ba chỉ kho dừa để dành, ra đồng cắt thêm vài bó cỏ cho đôi bò ăn qua ngày giông bão. Bố bắc thang leo lên mái nhà vá lại mấy miếng ngói vỡ rồi chặt những tay tre to buộc thành cây ba trạc đỡ lấy buồng chuối non ngoài vườn. Bà con hàng xóm chạy qua chạy lại giúp đỡ nhau chằng chống kèo cột, cửa nả. Trước hoàn cảnh khắc nghiệt, người ta xích lại gần nhau hơn. Lũ trẻ con chẳng buồn chạy nhảy, nô đùa, hò hét nữa mà dỏng tai nghe bản tin báo bão hay lăng xăng giúp bố mẹ lùa đàn gà, vịt vào chuồng.

Khi ráng mỡ gà góc trời chuyển dần sang xám ngắt thì bước chân người càng vội vàng, hối hả hơn. Bóng tối nuốt chửng ngôi làng ven đê. Nghe tiếng gió gào thét ngoài sân, tôi tưởng tượng mình đang lạc vào thế giới cổ tích và đối mặt với một con quái vật. Hai anh em tôi trùm chăn kín mít chỉ thò ra đúng hai con mắt nhòm qua khe hở trên cánh cửa sổ. Lẫn trong tiếng mưa quất ràn rạt là tiếng í ới gọi nhau, tiếng chó sủa, tiếng loảng xoảng đồ đạc rơi, tiếng cây cối vặn mình răng rắc…

Tôi thích bão vì những ngày đó bố mẹ không đi làm. Mẹ đem mấy củ khoai mới dỡ, nạo sợi trộn với bột mì làm bánh. Hai chị em quây quần bên bếp than hồng rực ngấp nghển ngóng vào cái chảo mỡ đang xèo xèo. Mẹ thoăn thoắt tay đổ bánh, lật bánh, nhóm củi… Bố rít điếu cày sòng sọc, phả khói bảng lảng rồi trông ra màn mưa trắng xóa nghĩ ngợi xa xăm. Chiếc đèn bão hắt sáng soi rõ từng nếp âu lo trên khuôn mặt bố mẹ.

Bão tan, trời sáng dần. Nước dềnh lên xâm xấp bậc thềm. Người lớn lục tục đi kéo vó. Ðám trẻ cũng lội bì bõm bắt cá giữa sân. Mà bắt cá thì ít, nghịch nước thì nhiều. Cây cối ngã đổ la liệt, chúng tôi tha hồ nhặt đầy mũ nan “chiến lợi phẩm” nào xoài, bưởi, táo… Ðến khi nước rút dần là bắt đầu những trận mưa rào xối xả. Mẹ bảo đó là mưa đền cây. Cây cối vươn mình tái sinh sau trận cuồng phong.

Trẻ con thích bão vì chúng luôn an toàn trong vòng tay bảo vệ của bố mẹ. Lớn lên rồi mới hiểu nỗi lo của người lớn khi bão về. Lo ruộng lúa bị ngập úng, lo mái nhà bị dột ướt chỗ con nằm, lo đàn gà mới nở chẳng chịu được mưa gió… Bây giờ, đi xa lập nghiệp, cứ nghe đài dự báo bão quét qua quê mình là sốt sắng gọi điện về cho mẹ. Mẹ nhớ buộc chặt cánh cửa sổ, đêm hôm mưa gió đừng lọ mọ ra ngoài nguy hiểm lắm, cây xoài đã mục ruỗng gốc mẹ nhờ bác Bình sang chặt đi kẻo bão quật đổ vào hiên nhà…

Mùa bão, lòng cứ xâm xấp bao mối lo…

Ðào Mạnh Long
Bình luận
Back To Top