Để có những bức ảnh có giá trị thông tin, ngoài việc nắm vững kỹ thuật nhiếp ảnh và làm chủ được trang thiết bị, phóng viên ảnh còn phải nhanh nhạy và kiên trì. Mỗi bức ảnh là một lát cắt của cuộc sống, vì vậy khi tác nghiệp, phóng viên mới vào nghề phải chụp nhiều để sau đó chọn ra một khoảnh khắc điển hình nhất, nếu phân vân hoặc chủ quan có thể sẽ bỏ lỡ những khoảnh khắc quan trọng.
Làm phóng viên ảnh vùng cao có rất nhiều điều thú vị, tuy nhiên tôi cũng phải trang bị cho mình những kiến thức nhất định về đặc điểm vùng miền và văn hóa của các dân tộc ở nơi mình sẽ đến để thuận lợi trong công việc.
Hơn 15 năm gắn bó với vùng cao, hàng trăm lần rong ruổi trên các cung đường, những nơi tôi đến, những người tôi gặp dần trở thành những người bạn. Mỗi lần đi trên những con đường cũ tôi lại bâng khuâng thấy vừa lạ, vừa quen. Có những con đường trước kia toàn đá hộc, ổ gà, ổ trâu giờ đây đã được rải nhựa phẳng lì; những ngôi trường học khang trang đã thay thế cho những lớp học tranh tre nứa lá. Ở những huyện vùng sâu, vùng xa, cách xa trung tâm hành chính tỉnh, giờ đây những con đường rải bê tông đang vươn mình tới từng thôn bản, đường dây điện vắt ngang qua các đỉnh núi, cung đèo. Tôi không phải nhà văn nhưng tôi cũng tự hào vì mình là người đã chứng kiến và ghi lại những hình ảnh về một giai đoạn chuyển mình mạnh mẽ của con người và mảnh đất lịch sử Điện Biên.