Sau 35 năm mong ước, lần đầu tiên, Thiếu tá QNCN Lê Thị Minh Thủy, Đoàn Đo đạc biên vẽ hải đồ và nghiên cứu biển, Bộ Tham mưu Hải quân thực hiện được tâm nguyện của mình: Được đặt chân đến vùng biển Trường Sa, nơi cha mình đã mãi mãi nằm lại với mênh mông sóng nước để chủ quyền Tổ quốc vững vàng trước biển khơi.
Tâm nguyện của người con
Trong hải trình đến thăm quân dân huyện đảo Trường Sa, tỉnh Khánh Hòa và Nhà giàn DK1 trên thềm lục địa phía Nam của Tổ quốc năm 2023, có một đại biểu rất đặc biệt. Đó là Thiếu tá QNCN Lê Thị Minh Thủy, con gái duy nhất của liệt sĩ Lê Đình Thơ-một trong 64 chiến sĩ đã anh dũng hy sinh khi làm nhiệm vụ tại Trường Sa năm 1988.
Khi cha hy sinh, Thủy mới được 1 tuổi 9 ngày. Những gì thuộc về cha, chị chỉ được thấy qua những tấm hình, qua lời kể của ông, bà và các cô chú đồng nghiệp của cha mẹ. “Cha tôi quê ở Thanh Hóa, công tác ở Đoàn Đo đạc biên vẽ hải đồ và nghiên cứu biển. Lúc cha đi công tác thì tôi mới được vài tháng tuổi. Ngày 14/3/1988 cha tôi hy sinh, tôi mới vừa bước qua sinh nhật mình”-Thủy nghẹn ngào chia sẻ-“Sau khi nghe tin cha hy sinh, mẹ tôi quá đau buồn cũng đổ bệnh. Chỉ 9 tháng sau, mẹ cũng “đi theo cha”…”.
Vậy là mới hơn một tuổi, Thủy đã mồ côi cả cha lẫn mẹ. Chị được đưa về ông bà ngoại ở Hà Tây (cũ), nay là Hà Nội, nuôi dưỡng, đến 5 tuổi thì về quê nội ở cho đến khi trưởng thành. Trong quá trình đó, đơn vị thường xuyên đồng hành, hỗ trợ gia đình chăm lo cho Thủy ăn học.
Khi lớn lên, Thủy muốn nối nghiệp cha và được sự quan tâm, tạo điều kiện của các cấp, Thủy đã nộp hồ sơ vào Quân chủng. Sau đó, Thủy thi đỗ Trường Đại học Mỏ địa chất, học ngành trắc địa bản đồ và trở về làm việc tại Đoàn Đo đạc biên vẽ hải đồ và nghiên cứu biển-đơn vị nơi cha đã từng công tác.
Thủy chia sẻ: Từ khi còn nhỏ tôi vẫn mong mỏi được ra Trường Sa, thăm nơi cha đã chiến đấu, hy sinh. Nhưng rồi do hoàn cảnh không cho phép nên suốt bao nhiêu năm qua tôi vẫn chưa thực hiện được mong ước của mình. Năm nay, khi hiểu được tâm nguyện của tôi, đơn vị đã đề xuất với Quân chủng tạo điều kiện để tôi được đến với Trường Sa.
Thăm cha nơi trùng khơi
Thường xuyên ở bên Thủy từ khi chuẩn bị hải trình, vì vậy tôi được nghe chị tâm sự nhiều nỗi niềm riêng, chứng kiến nhiều lần nước mắt lăn dài trên gương mặt Thủy. Đó là những đêm hồi hộp chờ mong đến ngày tàu rời cảng; là khi Thủy nhìn thấy di ảnh của cha và đồng đội tại Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma và trước những tấm bia tưởng niệm khắc tên cha trên các đảo...
Xúc động nhất là giờ phút đoàn làm lễ tưởng niệm trên biển. Trước đó, trời đổ mưa như trút nước, sóng gió nổi lên. Vậy mà bỗng trời yên, biển lặng, mây đen dồn lại phía chân trời khi đoàn làm lễ tưởng niệm. Diễn văn nhấn mạnh: “Trước mắt chúng ta là vùng biển Cô Lin, Len Đao, Gạc Ma. Nơi đây, ngày 14/3/1988, các chiến sĩ Hải quân Nhân dân Việt Nam đã chiến đấu đến hơi thở cuối cùng và anh dũng hy sinh để bảo vệ chủ quyền của Tổ quốc...”.
Trong giờ phút tưởng niệm cha và đồng đội, Thủy bật khóc nức nở, nghẹn ngào: “Cha ơi con tới được đây rồi...”. Tiếng khóc, tiếng gọi cha dồn nén trong tâm người con gái giữa trùng khơi biển sóng khiến tất cả thành viên đoàn công tác trào dâng xúc động. Cùng với đó, lời bài hát: “Linh thiêng Việt Nam” được các nghệ sĩ của đoàn công tác cất lên da diết: “Về đây các anh ơi! Hãy về đây...”.
Thủy nghẹn ngào: “Với tôi, đây là thời khắc quan trọng và thiêng liêng nhất. Tôi cảm nhận được cha đang rất gần và cha hiểu những điều tôi muốn nói. Thương cha vô hạn! Tôi nức nở, không kiềm chế được nỗi lòng mình: Cha ơi con tới được đây rồi! Cuối cùng, tôi đã thực hiện được tâm nguyện của mình. Tôi đã làm được. Tôi muốn nói với cha rằng: Con đã ở đây, ở rất gần bên cha, con có thể cảm nhận được hơi thở, được huyết mạch của tình phụ tử. Suốt 35 năm qua, cha vẫn mong mỏi được gặp con tại nơi này. Giờ đây, cha có thể mỉm cười mà khoe cùng đồng đội là con gái đến thăm cha rồi, cha nhé!”.
Viết tiếp ước mơ
Thả xuống biển những con hạc giấy, những bông hoa và cả những bộ quần áo giấy, Thủy cầu mong cha cùng 63 liệt sĩ đã hy sinh anh dũng vì sự nghiệp bảo vệ chủ quyền biển, đảo sẽ yên nghỉ ngàn thu và luôn phù hộ độ trì cho quân dân, vững vàng tay súng trước biển. Thủy hứa với cha mình: “Con sẽ tiếp tục giấc mơ của cha, vẽ nên những tấm hải đồ biển, đảo Việt Nam”.
Khi buổi lễ kết thúc, chị đã nhờ một đồng đội lấy giúp một chút nước biển tại nơi này, để mang về đưa lên bàn thờ cha. “Tôi tin cha sẽ hiểu điều tôi làm”-Chị chia sẻ.
Ngày đoàn đến đảo Trường Sa, Thủy lên chùa lễ phật và bày tỏ tâm nguyện với sư thầy xin một chút cát sỏi ở Trường Sa để mang về đặt lên bàn thờ cha. Thủy chia sẻ: “Đây là tâm nguyện mà bao năm tôi luôn ấp ủ. Cầm trên tay chiếc hũ thầy tặng và chiếc túi đựng cát sỏi nơi này tôi cảm thấy thật trân quý và biết ơn. Tôi biết cha cũng đang cảm nhận được từng suy nghĩ của tôi. Tôi mang theo chiếc ba lô trở về tàu như mang theo bảo vật trong niềm vui khôn tả!”
Hải trình đến với Trường Sa đã giúp Thủy hoàn thành được tâm nguyện cuộc đời mình. Chuyến công tác còn có ý nghĩa thiết thực đối với nhiệm vụ chuyên môn về đo đạc biên vẽ hải đồ để Thủy và đồng đội hoàn thành tốt mọi nhiệm vụ được giao.