Tản văn

Lời ru của mẹ

08:03 - Thứ Năm, 24/03/2022 Lượt xem: 4101 In bài viết

ĐBP - Tuổi thơ tôi đã bình yên lớn lên trong ngôi nhà nhỏ ba gian với mái ngói màu nâu bởi nhuộm màu sương gió. Những kỉ niệm thời thơ ấu như một mạch ngầm ngọt dịu vô tận chảy mãi trong tâm hồn tôi. Để đến bây giờ khi có thể coi là đã đi được nửa hành trình của cuộc đời, đã trải qua nhiều dâu bể, đã biết đến những buồn vui nhân thế tôi lại nhớ nhiều hơn về những tháng năm thơ dại. Tôi nhớ gia đình, nhớ cha, nhớ mẹ… và nhớ cả những lời ru.

Những câu ca ngọt ngào bên cánh võng đung đưa nhẹ nhàng vỗ về tôi vào giấc ngủ. Võng chẳng hề có chân mà cùng lời ru đưa tôi đi khắp chốn từ đồng xanh bát ngát đến núi non trùng điệp, từ rừng thẳm hoang vu đến biển cả mênh mông… Lời ru ngọt ngào của mẹ cứ ngày ngày vỗ về giấc ngủ của những đứa con và thấm dần vào huyết mạnh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng.

Có đứa bé nào lại không mê những lời ru gần gũi, thân thương của mẹ. Nó như thay mẹ nói những lời yêu thương chắt chiu tự đáy lòng dồn hết cho con. Mê cái âm điệu à ơi dịu ngọt. Mê đến độ hôm nào không có lời ru của mẹ sẽ trằn trọc khó ngủ. Ngày bé tôi cũng y vậy đó. Lớn hơn chút, tôi cũng ngâm nga theo lời ru của mẹ. Cánh võng vẫn đung đưa đều đều, lời ru dần bám rễ trong trí nhớ. Tôi thuộc, cũng có thể ru em và giờ đến ru con.

Mẹ chẳng phải chỉ ngâm nga những âm vực bổng trầm cho đứa con ngon giấc mà mẹ còn ru cái lẽ ở đời. Đó là sự thủy chung tình nghĩa, là niềm hăng say lao động sản xuất, là công lao, tình cảm của mẹ cha đối với những đứa con và cả sự biết ơn sinh thành nuôi dưỡng của con cái đối với cha mẹ…

Mẹ ru nhiều lắm. Những lời mẹ ru chứa đựng bao nhiêu lối sống, cách đối nhân xử thế ở đời. Mẹ ru cái đạo làm người, ru hồn ta thủy chung nhân nghĩa, trên kính dưới nhường, ghét thương phân tỏ. Tôi lớn lên, đi lấy chồng xa, lâu thật lâu mới có dịp về thăm nhà. Mấy đứa cháu quấn mẹ để được nghe bà kể chuyện, được nghe bà ru à ơi những câu ca dịu ngọt bên võng mềm.

Chị em chúng tôi lớn lên từ lời ru của mẹ, trên thuận, dưới hòa, yêu thương nhường nhịn. Đến bây giờ, mấy chục năm rồi vẫn thương mãi những lời ru “à ơi…”

Mẹ ru cái lẽ ở đời

Sữa nuôi phần xác, hát nuôi phần hồn

Bà ru mẹ… mẹ ru con...

Trương Thúy
Bình luận
Back To Top