Tản văn

Ngọt mát giếng khơi

10:16 - Thứ Năm, 24/08/2023 Lượt xem: 9260 In bài viết

 

ĐBP - Người ta nói, mùa hè bây giờ nóng hơn những năm xưa. Cũng phải thôi, khi mà khắp nơi được bê tông hóa, nhà cao tầng, nhà máy mọc lên ầm ầm. Cuộc sống càng phát triển thì lại vô tình phá vỡ đi một môi trường xanh mát và hiền hòa thuở trước. Trước kia, nhà nào cũng có một cái giếng khơi nước ăm ắp quanh năm, họa hoằn có năm hạn hán lớn mới có giếng cạn nước. Giếng khơi với tôi là cả một miền ấu thơ với mắt giếng trong veo đựng cả mây trời, đựng cả những nỗi niềm của người quê chân chất.

Giếng khơi nhà tôi ở ngay đầu hồi nhà, giếng nước trong veo, ngọt mát. Tôi nhớ có năm hạn hán, cả làng hầu như giếng nào cũng cạn, duy chỉ có giếng nhà tôi và vài nhà nữa là còn nước. Các nhà giếng cạn phải đến xin nước nhà tôi. Nghe ông nội kể giếng được đào từ trước khi gia đình tôi chuyển về đây, mà ông ngoại tôi là người chủ cũ. Có lẽ cái sự mua bán giữa hai ông thông gia cũng là chuyện hiếm. Và với mẹ tôi thì cái giếng khơi chẳng khác nào người bạn vì nó đã gắn liền với mẹ từ tấm bé.

Mẹ thường múc nước giếng gội đầu ngay bên cạnh giếng, tóc mẹ dài mượt đượm mùi hương nhu, bồ kết. Mẹ bảo nước giếng khơi rất mát lành, nước giếng làm cho tóc mẹ mượt và đen. Tôi thường đứng bên thành giếng mà nắm mây trời, cái thú vui có vẻ rất lạ nhưng đã làm tôi thích thú. Có lúc tôi đã liên tưởng giếng khơi là một cái mắt to lớn, quanh năm nhìn trời, mắt đựng nắng mưa, sương gió. Cái mắt khổng lồ ấy chứa dòng nước mát tắm gội tôi những ngày hè nắng nóng. Nước giếng xua tan cơn khát, khi tôi thả gầu múc một gàu gần đáy, thứ nước mát lạnh ngọt ngào làm tôi khoan khoái. Vào mùa đông, cũng thả gàu gần chạm đáy, kéo lên là gàu nước bốc hơi nghi ngút, đổ ra thau rửa mặt, ta có một thau nước ấm áp ve vuốt tâm hồn, để rồi không thể nào quên.

Nước giếng khơi pha trà tuyệt thơm ngon. Nước giếng pha trà cho ra thứ nước màu xanh sóng sánh, hương thơm tỏa lan đọng lại nơi tâm trí người dùng. Thế là bên ấm trà như thế những câu chuyện thêm đậm đà tình làng, nghĩa xóm, thắm thiết tình quê. Những tiếng cười, lời trò truyện như ướp thêm bao điều ý nhị thân thương kéo những con người thêm gần nhau. Ðêm, mẹ thường ngồi giặt bên giếng nước, ánh trăng lấp lánh nơi gàu nước, mẹ đổ nước ra chậu, ánh trăng vỡ òa, tan chảy tinh nghịch nghe như tiếng cười của một cô thôn nữ. Mẹ ngồi giặt những nhọc nhằn của một ngày làm việc, làn nước mát như rửa trôi những lo toan, bận rộn để mẹ khe khẽ hát mấy câu chèo. Ngoài vườn, đám lá bị gió xô dạt trêu đùa nhau rào rào. Khung cảnh yên bình ấy là một bài thơ êm dịu, cũng là bức tranh thôn quê đẹp đẽ lưu vào trong tôi những điều lắng đọng ngọt ngào.

Giếng khơi bây giờ cũng hiếm, người ta đua nhau dùng nước máy vì tiện lợi và cũng vì nguồn nước đã bị ô nhiễm. Ðâu đó vẫn còn có nhà dùng nước giếng khơi như nhà tôi. Mẹ bảo, người ta đã thí nghiệm mẫu nước giếng nhà mình và cho ra kết quả không bị nhiễm hóa chất. Vậy là giếng khơi nhà tôi vẫn được giữ lại, có điều thành giếng hạ thấp và có nắp đậy, chỉ hở vài khe nhỏ. Tôi đã có lúc nghĩ rằng, mắt giếng giờ đây ngủ quanh năm. Tôi cười vì ý nghĩ ấy và thấy lòng mình vui vui vì giếng nước vẫn còn.

Giếng khơi nhà tôi vẫn còn đó, đựng cả ký ức tuổi thơ tôi và vẫn ngọt mát như xưa!

Lê Minh Hải
Bình luận
Back To Top