Tản văn

Xuân quê tôi…

00:00 - Thứ Năm, 12/02/2015 Lượt xem: 1591 In bài viết
Normal 0 false false false false EN-US X-NONE X-NONE /* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin:0cm; mso-para-margin-bottom:.0001pt; mso-pagination:widow-orphan; font-size:10.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-bidi-font-family:"Times New Roman";} ĐBP - Mùa xuân nơi nào cũng đẹp, cũng thơ mộng đến nao lòng. Nhưng mùa xuân với sức sống mãnh liệt đậm chất hoang sơ thì phải nhắc đến núi rừng quê tôi. Đó là những triền núi, những sườn đồi ngập tràn sắc trắng của hoa mơ, hoa mận; sắc hồng của bạt ngàn đào phai và đỏ thắm một góc trời trạng nguyên kiêu hãnh…

 

Nhưng nếu ai đó hỏi tôi mùa xuân Điện Biên đến từ đâu và đẹp đến thế nào? Tôi nghĩ mùa xuân quê tôi đến từ những giọt nước mắt mặn mòi của cô giáo vùng cao thắt ruột nhớ quê, nhưng không nỡ xa đám học trò lấm lem, lam lũ dù chỉ mươi ngày tết.

Xuân quê tôi… Ảnh: Hà Linh

Mùa xuân quê tôi đến từ những lu cở vít cong lưng người mẹ Mông trở về từ nương ngày giáp tết…

Mùa xuân quê tôi là hình ảnh người lính ôm cây đàn ghi ta nơi biên viễn nhớ mẹ, nhớ em, nhớ người yêu chia tay năm hẹn mười thề…

Mùa xuân quê tôi là những chân chất yêu thương, những chông chênh, buồn vui không biết tả thế nào…

Mỗi khi tết đến xuân về, lũ trẻ ríu ran hoa đào bánh mứt, ba tôi cười nhiều hơn nhưng cũng nghe nhiều hơn những bài ca day dứt nhớ quê nhà…

Mùa xuân quê tôi là đất, là trời, là hoa lá và hơn tất cả là nhọc nhằn, hy sinh của những người con dành cả cuộc đời dựng xây quê hương Điện Biên ngày càng no ấm dẫu thắt lòng nhớ cội quê xa…

Mai Thủy
Bình luận
Back To Top