Người tốt - việc tốt

Nghị lực của cô bé mồ côi

08:34 - Thứ Tư, 30/05/2018 Lượt xem: 10422 In bài viết
ĐBP - Khi được hỏi mong muốn của em bây giờ là gì? Hai hàng nước mắt khiến Ngân nghẹn lại, phải mất 5 giây sau, cô bé mới cất thành lời. “Nếu có một phép màu, em mong mẹ em sẽ sống lại, để báo hiếu mẹ. Em chỉ ước bây giờ bà ngoại em có thật nhiều sức khỏe, để sống khỏe mạnh bên em”. Dẫu biết người đã mất không thể sống lại, còn thời gian thì chẳng buông tha tuổi già cho ai, nhưng đó là niềm mong mỏi ẩn sâu trong trái tim của cô bé Trần Thị Ngân (15 tuổi), đội 7, xã Thanh Yên (huyện Ðiện Biên).

Họ hàng bên ngoại nhà Ngân vốn gốc ở Thái Bình, lên Ðiện Biên khai hoang, xây dựng kinh tế từ những năm 80. Mẹ Ngân là chị cả trong gia đình, vốn có tiếng hiền lành, chịu khó, biết bao người đến hỏi cưới nhưng chẳng ưng ai, chẳng biết duyên số thế nào, đến khi gặp bố Ngân thì hai người kết nghĩa trăm năm. Bố lấy mẹ Ngân khi đã có vợ và 5 đứa con ở dưới Thái Nguyên, năm 1999 ông lên Ðiện Biên làm ăn thấy mẹ Ngân dịu dàng, nết na nên hỏi làm vợ.

 

Hoàn cảnh khó khăn nhưng em Trần Thị Ngân luôn chăm chỉ học tập.

Khi đã ngoài 45 tuổi mẹ Ngân mới có bầu, sinh ra Ngân là đứa con duy nhất. Cuộc đời có cả cha lẫn mẹ chẳng được bao lâu, bố em mất khi em 5 tuổi. Hai mẹ con Ngân bao bọc nhau sống trong ngôi nhà cấp bốn. Ngoài hơn sào ruộng mẹ cấy để lấy gạo; hàng ngày, trên chiếc xe thồ, mẹ Ngân đi khắp nơi thu mua sắt vụn, kiếm đồng lãi, nuôi Ngân ăn học. Ngày mua được nhiều cũng chỉ năm bảy chục nghìn, còn những ngày mưa rét, đạp mấy chục cây số cũng chẳng có đồng nào trong túi.

Hoàn cảnh gia đình khó khăn, nhưng mẹ Ngân luôn cố gắng cho con đi học đầy đủ. Ngân kể về mẹ với đôi mắt buồn xa xăm: Cả năm mẹ chẳng dám mua cái áo nào, để dành tiền cho em mua đồng phục và đóng tiền học. Ai cho đồ mới cũng chỉ cất vào tủ, chẳng dám mặc vì sợ nó bẩn, mẹ chỉ mặc đồ cũ thôi.

Ðầu năm 2013, mẹ Ngân mắc bệnh hiểm nghèo, dù đã chạy chữa nhiều nơi nhưng không qua khỏi. Sau khi mẹ mất, vì thương cháu còn nhỏ không có ai trông nom, chăm sóc, bà ngoại Ngân (là bà Vũ Thị Soạn) chuyển sang ở với cháu. Bà năm nay đã ngoài 86 tuổi, sức khỏe đã yếu. Bà có nhiều cháu nhưng đứa cháu bà thương nhất vẫn là Ngân, vì Ngân là đứa thiệt thòi nhất. Mẹ mất, mọi việc coi sóc Ngân đều do bà ngoại chăm nom. Càng lớn, Ngân càng thương bà, ở cái tuổi của bà ngoại là tuổi phải được nghỉ ngơi, con cháu chăm sóc, báo hiếu những bà vẫn phải lo cho đứa cháu nhỏ. Nhìn bà lưng đã còng mà vẫn lom khom góc vườn nhổ cỏ, trồng rau, kiếm vài đồng từ tiền bán rau mỗi ngày, chẳng ai không xót xa. Mặc dù, mỗi tháng bà Soạn được hỗ trợ 270 nghìn đồng từ tiền trợ cấp cho người cao tuổi, số tiền đó cũng chỉ là hỗ trợ phần nào cho hai bà cháu. Biết hoàn cảnh gia đình Ngân, hàng xóm láng giềng xung quanh ai cũng thương tình, thi thoảng cần giúp đỡ gì là chạy sang.

Tuy hoàn cảnh khó khăn, nhưng Ngân luôn cố gắng trong học tập, nhiều năm liền em đạt học sinh khá, giỏi; đoạt giải khuyến khích môn Văn cấp huyện, cuộc thi chữ đẹp của nhà trường. Năm học 2017, Ngân thi đỗ vào lớp 10A2, lớp chuyên văn Trường THPT Thanh Chăn, hiện Ngân nằm trong đội tuyển Giáo dục công dân lớp 10 dự thi cấp tỉnh sắp tới.

Cô giáo Kim Anh, giáo viên chủ nhiệm chia sẻ: Ngân là học sinh ngoan và chăm chỉ, em rất hòa đồng với bạn bè và thường giúp đỡ các bạn trong học tập. Hoàn cảnh gia đình em rất khó khăn, mồ côi cha mẹ và ở với bà ngoại tuổi cao, sức yếu nhưng em rất có ý chí phấn đấu, vươn lên trong học tập.

Nhìn đôi mắt to tròn của cô bé chăm chú nghe giảng, rồi lại cặm cụi viết vào vở lời cô vừa giảng. Ðối với em, được đi học vừa là niềm vui vừa là sự may mắn, bởi em không biết liệu rằng năm sau em còn được đi học hay không? Ước mơ học trở thành cô giáo dạy văn của em liệu có thành hiện thực? Nhưng dù thế nào em cũng sẽ trở thành một người có ích cho xã hội, vì đó là nguyện vọng duy nhất của mẹ em.

Bài, ảnh: Nguyễn Vân
Bình luận
Back To Top